Báo Bình Dương điện tử - www.baobinhduong.vn
Tổng Biên tập: LÊ MINH TÙNG
Phó Tổng Biên tập: HUỲNH MINH DÂN - NGUYỄN QUỐC LIÊM
Chiều qua tôi đưa con gái mình đến đăng kí học ở một trung tâm Tiếng Anh dành cho trẻ mầm non và tiểu học. Trong lúc chờ con học thử buổi đầu tiên, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc quan sát nơi con mình sẽ học.
Ngay ở cửa vào trung tâm là một chiếc bảng lớn. Ở đó dán những bức hình chụp cảnh học sinh đi dã ngoại và chi chít những mảnh giấy nhỏ các con tự viết về ước mơ của mình. Tôi đọc khắp lượt những ước mơ của các con, nó cũng giống như tôi hồi bé. Bé thì ước làm cảnh sát, bé ước làm bác sĩ, bé muốn trở thành nhà khoa học, cũng có bé chỉ ước sau này làm thợ xây…Có bé thực tế hơn, ước mẹ mua cho một con búp bê, một chiếc váy mới, có bé chỉ ước được ăn một bữa pizza thỏa thuê.
Ánh mắt tôi dừng lại ở mảnh giấy màu xanh da trời của một em bé với dòng chữ gọn gàng nắn nót: “Ước gì bố mẹ mình yêu thương nhau hơn”. Ngay lúc đó tôi hình dung ra một cô bé (cũng có thể là một cậu bé) có đôi mắt trầm buồn, một cô bé có dáng hình lặng lẽ. Một đứa bé chỉ mới học cách viết những con chữ cho khỏi sai chính tả đã không hề thiết tha gì ngoài việc muốn bố mẹ yêu thương nhau hơn.
Tôi nhớ đến tuổi thơ của mình, những khi chứng kiến mẹ cha cãi vã về một vấn đề gì đó, những khi bố nổi cáu và những lần mẹ khóc. Một gia đình thực sự hạnh phúc, luôn tràn ngập tiếng cười cũng từng là mơ ước của tôi. Tuổi thơ một đứa trẻ đã không còn nhiều hồn nhiên và lung linh nữa, khi mà trái tim đã có những suy tư.
Khi tôi lập gia đình, khi tôi làm mẹ, tôi luôn tự nhủ mình sẽ cố gắng hết sức để gia đình luôn là nơi bình yên cho con. Thật may, chồng tôi cũng có cùng lý tưởng. Anh luôn hi vọng chúng tôi vui vẻ, tình cảm và hạnh phúc trước mặt con. Anh hi vọng khi con lớn lên sẽ luôn tự hào và ước mơ mình sẽ có một người bạn đời yêu thương mình như bố mẹ đã từng yêu nhau. Ngay cả những khi có gì đó bất đồng, chúng tôi cũng cố nhẹ giọng trước mặt con để dành nó đến khi con vắng nhà mới đưa ra tranh luận.
Tôi có một người bạn lớn lên trong buồn tủi vì mẹ cha không hạnh phúc. Cha bạn hay rượu chè, mỗi lần say là dùng đủ mọi ngôn từ khó nghe chửi rủa vợ con, đập phá đồ đạc trong nhà. Ai lại đi chấp người say bao giờ, mẹ bạn cũng thế. Nhưng nỗi đắng cay không thể giấu vào lòng liền hóa thành những giọt nước mắt. Đã có lần trong nỗi tức tưởi bạn nói rằng: “Chỉ khi ông ấy chết đi mẹ mình mới hết khổ”.
Sau này, ngày mà bố bạn chết vì bị bệnh gan, nhìn bạn khóc lóc trong đám tang, tôi tự hỏi không biết bạn có còn giận hờn cha mình nữa. Nói gì thì nói, không ai có thể bù đắp lại cho bạn một quãng đời thơ trẻ thiếu thốn niềm vui và yêu thương.
Làm bố làm mẹ, chúng ta luôn mong đem đến cho con mình những gì tốt nhất. Chúng ta mê mải làm việc, mê mải kiếm tiền, để con có thể ăn ngon, để con được mặc đẹp, để con học trường tốt…Có những đứa trẻ gần gũi người giúp việc nhiều hơn là mẹ cha. Có những đứa trẻ chỉ mong được mẹ kể cho một câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, muốn được bố mẹ dắt đi chơi…nhưng bố mẹ luôn không có thời gian, luôn bận. Bận làm việc, bận ích kỷ, đến nỗi quên cả yêu thương mỉm cười với nhau.
Cứ thử hình dung ra mỗi bữa cơm, khi cha mẹ vừa ăn vừa nói chuyện tiền nong công việc, rồi họ cãi vã, họ trách móc nhau chuyện này chuyện nọ. Đứa trẻ ngồi lặng lẽ cố khua vài hạt cơm vào miệng, không dám khoe hôm nay con được điểm tốt ở trường, không dám mách hôm qua con bị bạn bè bắt nạt…Rồi nó lẳng lặng về phòng, giấu mình trong bốn bức tường, cô đơn mà lớn lên.
Nhưng đứa trẻ ấy, ước mơ của chúng không phải là trở thành bác sĩ để cứu người, không phải làm nhà khoa học nghiên cứu ra những phát minh thay đổi thế giới…không lớn lao đến mức ấy. Ước mơ của chúng bé nhỏ thôi, đơn giản thôi, là được cười vui trong không khí ấm áp của gia đình, trong chan hòa tình thương của bố mẹ.
Sáng nay, trong lúc cho con ăn, tôi có hỏi con ước mơ sau này sẽ làm gì. Con nói con thích làm cảnh sát. Tôi kể con nghe hôm qua tôi đọc được ước mơ của các anh chị học khóa trước ở trường con, có bạn ước bố mẹ mình yêu thương nhau hơn, rồi tôi hỏi con “sao bạn ấy lại ước như vậy nhỉ?”. Cô con gái của tôi vừa tròn 5 tuổi trả lời “vì bố mẹ bạn ấy không yêu thương nhau, phải không mẹ?”.
Đến một đứa bé mầm non cũng hiểu, chúng chỉ ước những thứ mà chúng mong, chúng cần, chúng thiếu. Chẳng lẽ người lớn chúng ta lại không hiểu được những điều ấy. Bố mẹ muốn con hồn nhiên, muốn con vui sống, không gì tốt hơn là thể hiện tình yêu thương với nhau, với con, với gia đình mình.
Bố mẹ ơi, hãy bớt bận rộn đi, bớt ích kỉ đi, bớt dằn vặt và đay nghiến nhau đi. Thay vào đó hãy mở rộng lòng mình, yêu thương nhiều hơn nữa. Chỉ có sống trong một gia đình hạnh phúc thì con cái mình mới trở nên hạnh phúc. Đó là ước mơ của con, ước mơ không cần phải chờ đợi, không cần phải dùng tiền để mua, chỉ cần cha mẹ biết lắng nghe để hiểu trái tim thơ trẻ muốn gì. Để những ước mơ của con sẽ bay cao bay xa hơn chứ không xót xa như thế.
Theo Dân trí