Vô đạo
-
Hay là con thi vào đại học nông nghiệp rồi ra làm cán bộ trên huyện gần nhà
được cả đôi bề.- Ừ,
nhà mình bao đời sống với cây lúa củ khoai, bà mẹ đồng tình.Quê
vốn thụ động, nhút nhát. Kể cũng lạ. Mấy năm trọ học trên thị trấn, thằng Khoa,
thằng Tiến học đòi bao thứ - nào là quần áo bảnh bao - nào là tóc tai chải
chuốt - cả chuyện yêu đương bồ bịch... Vậy mà Quê vẫn lặng lẽ đi về - cậu ta
vẫn giữ nét chân chất của chàng trai quê. Cả nhà mừng thầm. Con tôi ngoan lắm.
Em tôi hiền khô à, tìm đâu ra chàng trai thời nay giỏi giang đến thế. Ước
mơ thôi thúc người ta vươn lên trong cuộc sống, ước mơ cũng giúp người ta quên
đi những vất vả mệt nhọc lo toan hàng ngày. Hình như mơ ước cuộc sống đổi đời
làm con người giàu đức hy sinh hơn!? Ông Hồi chẳng kể ngày đêm lao vào công
việc để có đủ tiền cho Quê lên thành phố ôn luyện. Hai chị gái thương em nhận
thêm việc gia công sản phẩm ở một xưởng đan lát để có thêm thu nhập trang trải
gia đình, họ chẳng nghĩ chi chuyện lập gia đình dù cũng có người muốn làm quen
tiến tới. Bà Hồi thương con trai hơn - sợ con thiếu thốn, bà nhờ bà con liên hệ
lên thị trấn làm người giúp việc cho đôi vợ chồng trẻ khá giả, mỗi tháng được
trả năm bảy trăm ngàn để định kỳ có tiền gởi cho Quê. Bao
nhọc nhằn, chật vật bài vở và phải tới hai kỳ thi, cuối cùng Quê cũng đỗ vào
đại học nông nghiệp - khoa dâu tằm dù học lực chỉ ở dạng trung bình.Bốn năm đại học, giá cả
ngày càng đắt đỏ, nhu cầu cuộc sống phố thị ngày càng đội lên nhưng riêng Quê
đề huề lưng túi chẳng thua em kém bạn về chuyện tiền nong. Còn học hành thì
thời buổi ấy ai mà chẳng ra trường. Quê tự hào lắm, cả dòng họ bao đời nay mới
có mình vinh quy bái tổ. Ông bà Hồi cũng đã mối mai chọn sẵn một thiếu nữ ở
làng bên nết na, thùy mị - họ quyết định đại đăng khoa và tiểu đăng khoa luôn
thể. Nghiễm nhiên kỹ sư Nghiêm Thực Quê là cán bộ phòng nông nghiệp huyện nhà,
hàng ngày ung dung tự tại sáng đi chiều về.Thế
nhưng sự đời chẳng bình yên bằng phẳng như ta tưởng. Người làng đồn đại hóa ra
là chuyện có thật: Quê chuyển công tác và nhậm chức trưởng phòng kinh doanh -
vật tư của một tổng công ty tiếng tăm cả nước ai cũng biết. Ông bà Hồi có chút
lo nhưng mừng ra mặt. Nhân đầy năm đứa cháu đích tôn và tiễn đưa Quê, họ đã mổ
heo làm tiệc ăn mừng. Tạm thời chỉ mình Quê đi nhận nhiệm vụ mới còn vợ con cứ
ở nhà với ông bà. Lo gì mai này ổn định rồi đưa vợ con vào cũng chẳng muộn.Ngày
ra đi Quê cũng bồn chồn lo nghĩ. Mình có biết gì kinh doanh - vật tư, làm
trưởng phòng chứ đâu chuyện đùa. Mấy tháng đầu lạ nước lạ cái, trông Quê ngờ
nghệch, nhiều thiết bị hiện đại từ nước ngoài nhập về anh ta hồn nhiên nhìn
ngắm rồi đưa tay sờ mó trông thích thú lắm. Dần dà công việc ổn định, tổng công
ty ngày mỗi bề thế có vẻ ăn nên làm ra, năm nào cũng mở hội nghị cỡ khu vực và
quốc tế, đại biểu khắp nơi dồn dập đổ về t ham quan học tập. Quê vốn chất phác,
cẩn trọng nên chẳng có gì sơ suất, được đánh giá là đơn vị tiên tiến xuất sắc,
lương thưởng khấm khá nên mọi người yên tâm với công việc.Chuyện
bắt đầu từ khi có cô gái trẻ về phòng kinh doanh - vật tư. Người thành phố có
khác, mặt hoa da phấn được cả dáng dấp lẫn cách ăn mặc đúng điệu cộng với cái
tên cũng đầy ấn tượng - Mỹ Ngọc. Các chàng trai trẻ tha hồ nhìn ngắm, tán tỉnh,
sẵn sàng hỗ trợ mỗi khi nàng cần sự nghĩa hiệp từ chuyện nhỏ đến việc lớn như
mang vác bưng bê. Bao chàng say mê Mỹ Ngọc như điếu đổ nhưng nàng chẳng bận
lòng chỉ thích anh trưởng phòng đã có vợ một con. Cô ta chủ động mời Quê đi
uống cà phê, tỉ tê này nọ, mùa lạnh mua cho anh chiếc áo blouson, mùa hè sắm
cho chàng chiếc quần bò áo pul cá sấu. Mưa lâu thấm đất. Những bộ đồ cũ xưa
trên người Quê lâu nay được thay thế bởi bao thứ sang trọng lịch lãm. Thị xã
này vốn nhỏ, ra khỏi nhà là gặp mặt nhau, vậy mà cô cậu cứ cặp kè đây đó, làm
sao khỏi chuyện bàn tán xôn xao. Quê
đang cố quên ngày tháng cũ, cái ngày xưa nghèo khó được mọi người chia sẻ cưu
mang. Nghe đâu Quê có gửi tiền về phụ vợ con nhưng thưa thớt những chuyến về
quê. Có rỗi đâu, công việc kinh doanh - vật tư đã bù đầu rồi còn chuyện những
ngày công tác kết hợp với du hí tận Sài Gòn hoa lệ, lại còn lo nghĩ tiền nong
cho việc tậu ngôi biệt thự trong đợt bán đấu giá kỳ tới.Tổng
công ty được cấp trên quan tâm cho vay vốn nước ngoài để đầu tư phát triển. Hợp
đồng liên doanh và máy móc trang thiết bị nhập về số lượng ngày càng nhiều, Quê
được đi nước ngoài liên tục để quan hệ, giao dịch, thương lượng. Công việc điều
phối ở phòng bây giờ thuộc quyền Mỹ Ngọc - trợ lý cho Quê. Cô ta năng động,
biến hóa tài tình, mọi việc như cỗ máy chạy êm ru. Ông trưởng phòng và cô trợ
lý khắng khít, thuận chiều. Họ sống như vợ chồng nhưng chẳng có chứng cớ gì, mà
phải riêng gì anh Quê đâu, ở đây cũng có khối anh có vợ con ngoài quê nhưng vẫn
cặp bồ và sống ung dung đường hoàng công khai với cô bồ nhí có sao đâu.Mỹ
Ngọc không muốn mình chỉ là vợ hờ. Chị ta suy tính nhiều phương án buộc anh
trưởng phòng về quê ly dị nhưng chưa có cơ hội thuận tiện. Lần ấy Quê có chuyến
xuất ngoại Hàn Quốc, mới đi mấy hôm thì hay tin cha Quê ốm nặng. Ông Hồi xưa
nay cực nhọc lam lũ giờ ốm đau chắc khó qua. Chuyến đi dài ngày và một thương
vụ làm ăn béo bở kiếm được khá bộn nên đành phải tội bất hiếu, bởi khi Quê về
thì cha đã ra người thiên cổ. Lúc đầu về quê chịu tang Quê tỏ ra ăn năn nhưng
sau đó trở lại với cuộc sống xô bồ với giới thượng lưu nơi phố núi anh ta quên
nhanh, đặc biệt Mỹ Ngọc luôn bên cạnh anh an ủi, vỗ về. Phía trước Quê là một
tương lai rực rỡ, không thể bận bịu với chuyện đất lề quê thói, không thể nào
trở về với người vợ quê mùa cưới từ buổi túng khó.Bàn
tính theo kế hoạch của đạo diễn Mỹ Ngọc, Quê về quê sắp xếp chuyện nhà và tiến
hành ly dị. Chuyện nhà cũng gặp may, hai bà chị vì thương em lận đận không
chồng giờ cũng gặp cơ duyên - nhân huyện đang có dịch vụ tuyển người sang Đài
Loan làm người giúp việc, Quê chạy luôn cả hai xuất, không tốn kém là bao vì
chỗ quen biết. Vậy chỉ còn mỗi việc đưa bà mẹ vào phố là xong - nhất cử lưỡng
tiện. Từ nay chàng trưởng phòng và nàng trợ lý tha hồ tung tăng bay nhảy, chẳng
phải kiêng dè e ngại, họ sẽ ngẩng cao đầu bước vào thế giới quyền quý cao sang.Điều Quê và Mỹ Ngọc lo
nhất là bà mẹ quê. Mình đài các thế này mà có bà mẹ quê mùa thế à, làm sao dám
giới thiệu với đám bạn bè trí thức quý tộc được. Mẹ nhà quê chân lấm tay bùn -
hàm răng nhuộm đen do phong tục thuở trước giờ thành cổ lỗ sĩ, tay chân mẹ gầy
guộc do bao năm cực nhọc đi cấy ruộng xa, mặt mày mẹ nhăn nheo do ngày đó đi ở
đợ ăn uống qua loa để dành tiền cho con ăn học, có được đến trường học hành
sách vở chi đâu làm sao mà mẹ nói lời hoa mỹ như người thành phố được. Mẹ gặp
nói chuyện với ai với cái giọng nhà quê ấy chắc mình chết mất, bể mặt chẳng
chơi - cả hai thầm thì to nhỏ. Thôi thì để mẹ ở nhà sau, cái phòng nhỏ kín đáo
hồi làm nhà kho đấy mà, cũng là xây cấp bốn hẳn hoi chứ đâu phải tranh tre nứa
lá tồi tàn như ở quê, bà chẳng đi đâu chỉ cơm nước hai bữa là ổn. Nhưng sự đời
dễ đâu, giấu một ngày, một tháng, một năm nhưng làm sao có thể giấu cả đời. Nhà
trưởng phòng đại tiệc - tổ chức chiêu đãi trọng thể nhân chuyến đi nước ngoài
thành công, khách mời không nhiều nhưng là những ông bà tai to mặt lớn sang
trọng đẳng cấp. Tiệc sắp tàn nhưng còn một số thân hữu chưa chịu về. Một ông đi
vệ sinh từ nhà dưới lên cất giọng:-
Chàng nàng ơi, moa (moi- tiếng Pháp nghĩa là tao) thấy một bà ở sau nhà
kho cũ cứ ra vô nhìn ngắm rất đáng nghi ngờ, phải cẩn trọng với loại người đó,
người nhà quê lên tỉnh tinh ranh ma mãnh phải biết.-
Không sao đâu, tụi moa đưa bả
ngoài quê vào giúp việc vặt trong nhà đấy mà.Nhưng Quê đâu biết có một người bạn đang ngồi lại trong bàn
tiệc đã gặp bà Hồi trong một lần đến chơi lúc Quê và Mỹ Ngọc vắng nhà. Anh ta
hỏi thăm và biết chắc bà Hồi chính là mẹ Quê. Tế nhị anh lặng yên không nói
nhưng lòng chùng xuống nước mắt rưng rưng: Đúng là đứa vô đạo, mẹ đứt ruột đẻ
mình ra mà nó dám bảo là người giúp việc... Tay chân run mà miệng anh cứ lẩm
nhẩm: vô đạo... vô đạo... tụi nó gieo nhân ác rồi sớm muộn trước sau cũng gặt
quả báo thôi... LÊ
QUANG KẾT